Xem nhanh
Sau chuyến đi thăm các bé mồ côi ở mái ấm Mai Ân Gò Vấp, chúng tôi ngồi lại với nhau, gương mặt ai cũng tươi tắn và vui vui. Tôi hỏi các em: hôm nay đi mái ấm này, các em thấy thế nào? Một bạn lên tiếng ngay, em thấy vui và nhẹ nhàng chị. Trước khi đi em sợ đến những nơi làm cho em bị ám ảnh và sau chuyến đi em bị suy nghĩ, và buồn, còn hôm nay, đến chỗ này, ra về thấy vui chị ạ. Ủa là sao? đi thăm trẻ em mồ côi bị bỏ rơi mà thấy vui là sao? Và vài ý kiến cũng đưa ra: Hiếm khi nào tụi em thấy một nơi nuôi trẻ em mồ côi cơ nhỡ lại “thịnh vượng” như vậy chị ạ. Ừ nhỉ, tôi cũng giật mình!!! Một bạn khác trong nhóm còn bảo: em nhìn bọn nhỏ mà thấy chúng nó còn may mắn hơn cả em nữa á chị, và điều kiện sống tốt hơn cả em hồi nhỏ đó chị. Ừ nhỉ, mình cũng có thấy điều đó: các em nhỏ ở đây, mỗi em đều có cuộc đời bất hạnh từ lúc sinh ra đời. Nhưng hiện tại của các em lại đang rất tuyệt vời: các em hồng hào tươi tắn, đôi mắt sáng trưng, quần áo sạch sẽ thơm tho, cười nói rộn ràng, … Và hơn thế nữa, là một người mẹ, tôi hiểu, và thấy rõ, các con ở mái ấm này đang nhận được sự chăm sóc cực kỳ đặc biệt và đầy tình yêu thương của 12 thiên thần của Chúa - 12 soeur.
Trước đây, tôi rất ngại tiếp xúc với các soeur vì sợ mình là người phụ nữ vô kỷ luật quá, sẽ bị những “người phụ nữ” của Chúa chê cười, và đánh giá không tốt. Vì đứng bên cạnh họ, tôi thấy họ quá tuyệt vời, còn mình thì ích kỷ, nhiều yếu đuối và tội lỗi. Và hôm nay, sau một thời gian dài được làm bạn với các vị linh mục, tôi đã dần cởi mở hơn và “thử” gặp các Soeur lần nữa, thì cảm giác cũng vẫn vậy, tôi vẫn thấy họ quá đỗi thánh thiện, đến mức làm cho mình sợ họ, như kẻ có tội nhìn thấy cảnh sát vậy đó. Trên tất cả sự dè dặt của cá nhân, hôm nay, được tiếp xúc với các Soeur trong vai trò là “mẹ”, tôi có chút tự tin hơn, vì tôi chắc chắn, tôi là người có thể bế các con, dỗ các con, … đầy kinh nghiệm hơn Soeur - những cô gái đi tu từ khi còn thiếu nữ, và chưa từng lấy chồng sanh con. Sau khi tôi bế bồng dỗ thành công một em bé mới đến mái ấm, khá quấy và khó chịu, khóc miết, … thì bé đã ngủ ngon trên tay tôi, tôi vội quay sang một soeur đang bế một em bé khác. Vậy mà, một lần nữa, các soeur làm tôi ái ngại: tôi đưa tay ra xin bế một em bé yếu ớt trong tay soeur (vì sợ soeur bế lâu cũng mỏi mệt), soeur gạt tay và thẳng thừng từ chối tôi: không được chị, bé này yếu lắm, chị không cẩn thận, sẽ làm con bị thương!!! Tôi giật mình, quan sát lại đứa bé trong tay soeur: con bé trắng như bông bưởi, hồng hào lanh lợi, mà sao chỉ bế thôi có thể làm nó bị thương. Soeur nhẹ nhàng giải thích: con bị nhiều bệnh từ bé lắm chị: Khi soeur đến đón con từ chỗ bị bỏ rơi là người con tím tái rồi, cận cửa tử rồi, khi đưa con đi nhập viện, thì con có dấu hiệu úng não, … đủ thứ bệnh, soeur kể rất nhiều, sau bao trận cố cứu thập tử nhất sinh, thì não con giờ hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng nửa người của con bị cứng (hay bị gì đó, tôi không nhớ chính xác), hiện đang châm cứu và tập vật lý trị liệu hàng ngày, ngày nào cũng đưa đến phòng khám Đông Y để điều trị, nên nửa người bên phải của con rất yếu, nếu chị bế không cẩn thận, có thể vô tình làm con bị thương. Và, sau đó, soeur ôm mãi em đó trên tay không rời suốt buổi tôi đến thăm.
Bên cạnh những bé nhỏ bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng, thì có vài em bị khuyết tật khá nặng, chỉ nằm tại chỗ, mặc tả, ăn uống khó khăn, không tự vận động được. Nhưng khi đến gần các con thì các con lanh lợi và thơm tho sạch sẽ vô cùng. Một soeur khác bé một bé xuống khỏi xe lăn, đặt con nằm trên chiếu và bắt đầu xoa bóp nắn tay nắn chân cho con và tập vật lý trị liệu cho con. Tôi lại gần và cũng tập cho bé vài động tác theo sự hướng dẫn của soeur, thỉnh thoảng tôi thấy mặt con nhăn nhúm muốn khóc và kêu lên đau đớn. Tôi lo ngại nói với soeur hình như soeur làm đau con rồi. Soeur cười bảo: không đâu chị, Khoa (tên đứa bé), lúc nào cũng nhõng nhẽo với các soeur. Thỉnh thoảng các thầy nắn còn đau hơn thì Khoa ko kêu la, vì Khoa thích các thầy lắm, Khoa bị khuyết tật và teo chân tay từ bẩm sinh, nay 8 tuổi rồi, nhưng vẫn phải nắn thường xuyên mỗi ngày như vậy chị, vì bác sỹ nói Khoa có khả năng đi lại được, chỉ cần kiên trì!!! Một soeur khác chen vào ghẹo: Khoa mau mau tập luyện để đi lại bình thường thì mới làm linh mục được chứ, không lẽ làm linh mục què thì sao dâng lễ. Rồi mọi người cùng cười đầy yêu thương với cậu bé đang nằm với 2 tay 2 chân bé xíu cong quằn lại. Tôi buột miệng hỏi: thằng bé nói nó muốn làm linh mục hả soeur? À không chị, từ lúc bé, Khoa chỉ muốn nghe thánh ca, cứ mở thánh ca là vui vẻ và ngủ ngon, nên trò chuyện với ảnh về đời tu, thì ảnh lắng nghe lắm, nên từ đó các soeur ghẹo ảnh sẽ trở thành linh mục. Tôi xúc động, nghĩ thầm: cầu mong Chúa ban cho con sự đi lại và con lại trở thành một linh mục tốt.
Tôi tò mò hỏi kỹ về những bệnh tật mà các bé đang mang. Soeur như hiểu ý tôi và nhỏ nhẹ nói: tất cả các bé đều được làm tất cả các xét nghiệm và khám tổng quát ngay lúc được đón nhận và trong quá trình chăm sóc vẫn có các xét nghiệm và khám sức khỏe định kỳ. Những thủ tục này chỉ để nhằm biết các con có mang bệnh nền gì để kịp thời chữa trị, và ngay cả những em bị HIV, soeur vẫn nhận nuôi như thường. Tôi im lặng, không còn câu hỏi nào nữa.
Soeur giám đốc trong mái ấm kể và chỉ vào một em bé gái có gương mặt xinh nhất trong nhóm, đôi mắt trong veo, lanh lợi, Sơ bảo, chị này, lúc sơ chạy đến cứu thì không nghĩ là bé có thể sống. Mẹ bé bỏ bé khi thai lớn rồi, thai được 27 tuần tuổi, con bé xíu như cái ống cổ tay, bồng không được, phải đặt vào cái hộp. Mẹ con không hề biết con tồn tại trên cõi đời này, vì cô ấy đến bỏ thai xong bỏ đi, một em y tá hiền lành vội gọi ngay cho sơ, nói sơ đến xem có nuôi được bé này không. Sơ chạy đến và bế con đi bệnh viện, và con cứ ra vào bệnh viện liên tục, chi phí chữa bệnh cho con lên đến hàng trăm triệu đồng, giờ khỏe mạnh ngời ngời vậy đó. Tôi lặng hết cả người theo từng lời kể của soeur.
Tôi hỏi: “thế tiền đâu soeur liên tục chữa bệnh cho các con như vậy?”.
Soeur nói: “tất cả là do Chúa cho chị ạ, sự quan phòng của Chúa, không ai có thể biết trước được.”
Mắt soeur sáng rỡ theo từng câu chuyện và kể tiếp: ”Đã có những lúc, sơ gần như tuyệt vọng, ngẩng mặt lên nhìn Chúa và nói: con bất lực rồi Chúa ơi, xin người hay giúp con và cứu lấy đứa bé này. Thì vạn sự, Chúa tạo nên rất nhiệm mầu. Ví dụ như khi em bé này cần hơn 120 triệu để mổ, soeur đã cầu xin Chúa. Và bỗng nhiên có một người phụ nữ đi ngang mái ấm và hỏi xung quanh là tôi có tiền, tôi muốn tặng cho trẻ em nghèo và bị bệnh. Thế là họ chỉ vào mái ấm của soeur, bảo rằng trong mái ấm này có em bé cần tiền mổ, thế là họ cho hơn một ngàn đô, rồi một mạnh thường quân lâu ngày không liên lạc, thông thường họ thường gửi cho mái ấm vài trăm đô, nay họ nhắn soeur đi ra chỗ nọ chỗ kia gặp người quen nhận tiền, soeur đến nơi thì họ đưa cho năm ngàn đô. Soeur không thể tin được, hai số tiền đó cộng lại vừa đủ cho ca mổ của đứa bé, không thừa, không thiếu một xu!!! Chúa thật tài tình!!!. (Soeur cảm thán.)
Soeur tiếp tục kể với lời nói hài hước hơn: “quyển sổ ghi chép của soeur, cho bao nhiêu xài đúng bấy nhiêu, không hơn không thiếu 1 xu nào. Chúa kỳ ghê, không cho thừa, cho đủ mà thôi.” Soeur cười lém lỉnh nói tiếp: chắc tại mình xin Chúa: Chúa ơi cho con xin đủ tiền chữa bệnh cho bé, thì Chúa cho đủ mà thôi (mọi ng trong mái ấm đều cười hài hước). Soeur kể tiếp, có những em bé yếu lắm rồi, bác sỹ khuyên rút ống thở đi, chứ có sống thì cũng sống thực vật, thở oxy, soeur nuôi làm gì. Soeur bảo: sống 1 ngày soeur cũng nuôi, thở oxy thì mua oxy cho thở, chứ nhất định không dừng sự sống của con.
Tôi bỗng mất tập trung vào câu chuyện của soeur, bởi tiếng cầu nguyện đồng thanh từ bên trong nhà ăn vang lên. Tôi quay lại nhìn, một nhóm các em tuổi từ 7-10 đang đứng đọc kinh đồng loạt trước giờ ăn: “Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện Danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày, và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Amen”
Tôi đứng lên xin phép ra về, ngước nhìn cảm tạ Chúa, cảm tạ sự thần thông huyền bí mà Chúa đã ban tạo cho những điều tốt đẹp ở đây, và lại 1 lần nữa, Chúa cho tôi cơ hội để nhìn thấy rõ hơn những gì Chúa đang tạo dựng. Tôi, một kẻ không Đạo, có một niềm tin mạnh mẽ chung với những người tuyệt vời đang làm tôi tớ cho Chúa để góp phần cho cuộc sống này tươi đẹp hơn. Xin cảm tạ!!!