Xem nhanh
(Bài viết thực hiện bởi Linh mục Gioan Baotixita Nguyễn Văn Sửu)
Ở quê con, có câu nói quen thuộc: “Chạy mô cho thoát!” Và khi nhìn lại hành trình ơn gọi của Cha Tân Chức Gioan Baotixita, con thấy câu ấy thật đúng.
Con mạn phép thuật lại theo ngôn ngữ Đức Tin chúng ta, như là một lời mời gọi Chúa dành cho Cha Gioan Baotixita: ‘Gioan Baotixita, con chạy đâu cho thoát khỏi Ơn Gọi mà Ta đã chọn và yêu thương dành riêng cho con từ muôn thuở? Như lời Chúa phán với ngôn sứ Giêrêmia: “Trước khi cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi; trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hóa ngươi.” Con thấy thật diễm phúc, khi một phần nào, được đồng hành cùng Cha Tân Chức trên hành trình ơn gọi này - từ những ngày đầu hai em chúng con ở Đệ Tử Viện Ngôi Lời Sài Gòn, rồi sau đó, mỗi người một hướng: Con theo tiếng gọi sang New Zealand, Thầy Gioan Baotixita thì tiếp tục hành trình tại Thỉnh Viện của dòng ở Nha Trang và sau đó Tập Viện ở Đà Lạt. Thế rồi, thầy Gioan Baotixita cảm thấy không hợp với dòng tu, đã chọn rời nhà dòng, trở về với đời sống thường nhật… Tưởng như cánh cửa ơn gọi đã khép lại. Nhưng Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi ai, lại gọi thầy: “Gioan Baotixita, con chạy đâu cho thoát khỏi Ơn Gọi mà Ta đã chọn và yêu thương dành riêng cho con từ muôn thuở? - Và lần này, Chúa đã mời Thầy Gioan Baotixita sang mảnh đất New Zealand cho hành trình mới. Một mảnh đất xa quê hương, xa Cha Mẹ, gia đình và bạn bè, xa những gì quen thuộc với mình. Một mảnh đất dường như là Cha Tân Chức không nghĩ tới.
Thế nhưng, nhìn lại, Cha Gioan Baotixita đã đi một hành trình dài để đến hôm nay. Những năm tháng tu học, những lần vấp ngã, những giờ cầu nguyện trong đêm vắng, và thậm chí những giọt nước mắt âm thầm trước Thánh Thể, trước Mẹ Maria. Thế nhưng, Cha Gioan Baotixa, qua Ơn Chúa, đã âm thầm, kiên trì vượt qua bao thử thách đó. Để rồi hôm qua, tất cả chúng ta được chứng kiến Hồng Ân lớn lao: Cha được đặt tay và xức dầu, để trờ thành vị Mục Tử chăn dắt đoàn chiên cho Chúa và vì Chúa - Một món quà nhưng không từ Thiên Chúa… Và hôm nay, chúng ta cùng trở về đây, cùng với Cha Gioan Baotixita - hiệp dâng Thánh Lễ Tạ Ơn đầu đời Linh Mục của Ngài. Một cuộc đời mới khởi sự. Một hành trình dài, suốt đời Cha, sẽ có gập ghềnh, sẽ có thử thách, nhưng luôn được dẫn dắt bởi bàn tay yêu thương của Thiên Chúa.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu kể dụ ngôn Người Samari nhân hậu - như một tấm gương phản chiếu căn tính của đời linh mục, Căn Tính mà Cha Gioan baotixita đã đón nhận ngày hôm qua… Linh mục không phải là người chỉ đi ngang qua như Thầy Tư Tế và Thầy Lêvi để lo việc phụng tự. Nhưng Linh Mục là người biết dừng lại, biết cúi xuống, biết trao ban, giống như người Samari đã làm…
Câu hỏi người thông luật đặt ra: “Ai là người thân cận của tôi?” - Hôm nay, Chúa cũng hỏi chính Cha Tân Chức, và mỗi người chúng ta. “Ai là người thân cận của tôi?” Vậy thì người thân cận không chỉ là những người trong gia đình, không chỉ là những người yêu thương, giúp đỡ mình. Người thân cận còn là người ốm đau trong bệnh viện… Là một cụ già cô đơn trong trong nhà dưỡng lão… Là những em bé trong trong trường học mà Cha sẽ ghé thăm… Hay là những em nhỏ bị bỏ rơi giữa đường đời... Là một bạn trẻ khủng hoảng Đức Tin… Là một đôi vợ chồng đổ vỡ… Hay là chính bản thân mỗi người chúng ta, cũng sẽ có ngày nằm gục bên vệ đường, vì yếu đuối, vì sợ hãi, vì tội lỗi, vì mỏi mệt…
Ngày hôm qua Cha Gioan Baotixita không chỉ được trao Chén Thánh hay sách Phúc Âm, mà Cha còn được mời gọi trở thành Tấm Bánh Bẻ Ra, bẻ chính đời mình ra cho anh chị em, trở thành Dầu Xoa Dịu, những vết thương cho tha nhân… Vì Chúa Giêsu không chỉ nói: Hãy cảm thương, mà Ngài còn nói: “Hãy đi, và hãy làm như vậy.” - Lời mời gọi cuả Chúa dành cho Cha Tân Chức, không chỉ nằm trong việc Cử Hành Bí Tích, Giảng dạy trên bàn giảng. Nhưng Làm - bằng đôi chân đi tới. Bằng ánh mắt cúi xuống. Bằng cả cuộc đời trao ban… Vì chính trong con người Linh Mục là sự hiện diện đầy lòng thương xót, như chính Đức Kitô - Vị Mục Tử Nhân Lành - đã sống và mời gọi Cha. Vậy Cha được mời gọi hãy sống “Nhờ Người và Cho Người,” và qua cuộc đời linh mục của Cha mà Bình An của Thiên Chúa được đem đến cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời, như Thánh Phaolô đã nói trong bài đọc hai.
Về phần chúng ta - là gia đình, là bạn bè là cộng đoàn - cũng được mời gọi trở thành Người Samari nhân hậu. Hãy để trái tim mình trở thành quán trọ. Có thể âm thầm, không ai nhớ đến. Nhưng chính nơi đó, người bị thương được chữa lành. Chính nơi đó, tình thương được tiếp nối. Và chúng ta được mời gọi trở thành nơi đón tiếp, yêu thương, và nâng đỡ các linh mục trong sứ vụ của họ, cách riêng Cha Tân Chức của chúng ta. Bởi vì linh mục cũng là con người, như bao người, cũng biết mệt mỏi, cũng có lúc chùn bước, cũng có lúc lầm lỡ, cũng có những vết thương thầm kín... Chúng ta hãy cùng nhau băng bó những vết thương đó băng những lời cầu nguyện liên lỉ, lợi động viên chân thành, bằng sự cộng tác, bằng sự biết lắng nghe, bằng trái tim bao dung và thấu hiểu. Vì chính những điều này, qua lòng thương xót của Chúa, sẽ trở thành sức sức mạnh để các Linh Mục, cách riêng Cha Tân Chức, để tiếp tục “ra đi,” để tiếp tục “cúi xuống,” và tiếp tục trao ban cho tha nhân. Và xin anh chị em - trong tình yêu mến và hiệp thông - hãy tiếp tục cầu nguyện cho các Linh Mục, cách riêng Cha Gioan Baotixita của chúng ta, để các Ngài luôn là một linh mục của lòng Chúa thương xót, một người Samari nhân hậu giữa thời đại hôm nay... “Hãy đi và hãy làm như vâỵ”
Tác giả: Linh mục Gioan Baotixita Nguyễn Văn Sửu