Bài Giảng Trong Thánh Lễ Tạ Ơn Của Tân Linh Mục Gioan Baotixita Nguyễn Văn Kính

    Xem nhanh

(Giảng lễ: Cha Phero Nguyễn Văn Trung)

Anh chị em rất thân mến trong Chúa Kitô,

Hôm nay là một ngày của niềm vui và niềm biết ơn lớn lao, không chỉ cho Cha Kính, không chỉ cho gia đình của Cha hay giáo phận Wellington mà thôi, nhưng là cho toàn thể Giáo Hội. Chúng ta cùng tụ họp nhau nơi đây để chứng kiến và cử hành một điều thật thánh thiêng: Thánh Lễ Tạ Ơn của Tân Linh Mục Gioan Baotixita.

Thật là trùng hợp khi những bài đọc Chúa Nhật hôm nay cũng nói về cốt yếu của chức thừa tác vụ Linh Mục.

Trong bài đọc đầu tiên của sách Đệ Nhị Luật, ông Mô-sê nói một điều rất đơn sơ nhưng cũng thực sự lắng đọng sâu sắc: Lời của Thiên Chúa ở rất gần anh em, ngay trong miệng và trong tâm hồn anh em. Cũng như những gì Thánh Phaolo nhắc đến trong thư gửi tín hữu Ga-lát, tôi sống nhưng không phải là tôi sống mà là Đức Kitô sống trong tôi. (Ga-lát 2:20)

Cha Kính thân mến, những lời này bây giờ được trọn vẹn trong con người và cuộc đời của Cha. Hôm nay, Cha tuyên xưng lời này không chỉ từ môi miệng, mà chính từ trong con người của Cha. Một khi Cha nâng bánh và rượu trên bàn thờ, Cha công bố tình yêu Đức Kitô theo cách lớn lao nhất mà thế giới từng biết đến: “Đây là Mình Ta, đây là Máu Ta, sẽ được đổ ra cho muôn người.”

Trong bài Phúc Âm (Luca 10, 25-37), chúng ta nghe dụ ngôn quen thuộc về người Samari Nhân Hậu. Thông thường, chúng ta tưởng tượng chúng ta là người Samari trong dụ ngôn - người đã ra tay giúp đỡ nạn nhân. Nhưng hôm nay, tôi mời quý ông bà anh chị em suy tư bằng một cách thức khác.

Trước tiên, chúng ta thử nhìn nhận bản thân mình là người bị bỏ rơi bên vệ đường với vết thương, ngặt nghèo và không có sự giúp đỡ nào. Mỗi một người chúng ta mang lấy những vết thương, cái thì thấy được, cái thì ẩn dấu bên trong. Có những vết thương của tội lỗi, sợ hãi, nuối tiếc và buồn sầu. Trong những tình cảnh này, những lúc ngặt nghèo nhất, thì chính Chúa Kitô đến để nâng chúng ta lên, chữa lành và mang chúng ta đến lòng thương xót Thiên Chúa.

Trong bài dụ ngôn, quán trọ chính là lòng thương xót. Người Samari Nhân Hậu trao phó người bị thương cho chủ quán trọ và cho anh ấy những gì là cần để chăm sóc nạn nhân.

Người chủ quán trọ này chính là hình ảnh của người Linh Mục.

Linh mục không phải là Đấng Cứu Thế - nhưng Linh Mục được trao phó bởi Đấng Cứu Thế. Chúa Kitô đặt để những tâm hồn bị tổn thương trong bàn tay của Linh Mục, với ân sủng đã được trao ban để chăm sóc họ - cũng giống như người Samari Nhân Hậu trao cho người chủ quán trọ hai quan tiền trong bài Tin Mừng hôm nay.

Ngang qua Linh Mục, Chúa Kitô xức dầu, tha thứ, chữa lành, dỗ dành, dạy dỗ, và cao cả nhất là hiện diện thực sự trong Bí Tích Thánh Thể.

Ngày hôm nay, Cha Kính thân mến, Cha đã trở nên người chủ quán trọ.

Chúa đã đặt để những người bị tổn thương trong tay Cha. Ngang qua chứng tá mục vụ của Cha, Chúa sẽ chữa lành, nuôi dưỡng và làm biến đổi - không phải bởi vì Cha hoàn hảo, nhưng bởi vì Đức Kitô luôn trung tín hiện hiện trong cha.

Lời Chúa trong thư gửi tín hữu Do Thái nhắc nhở chúng ta: ‘Mỗi vị Linh Mục được tuyển chọn giữa cộng đoàn và được tấn phong để đại diện cho họ lo những công việc liên quan đến Thiên Chúa.” Đây là những gì chúng ta được chứng kiến ngay tại đây. Cha Kính được tuyển chọn giữa chúng ta và được trao ban lại cho cộng đoàn chúng ta - Cha không còn chỉ là một người bạn, một người anh, một người con, nhưng là một Linh Mục: để khẩn cầu, dâng hy lễ và đứng trước bàn thờ để đại diện cho chúng ta.

Và như Thánh Phaolo nói trong bài đọc thứ hai (Col 1: 15-20): “Trong Đức Kitô, mọi sự được liên kết với nhau... và qua Người, Thiên Chúa hòa giải muôn loài với chính mình.” Đây là sứ mạng của người Linh Mục: để trở nên một thừa tác của sự hòa giải. Một dấu chỉ sống động mà Thiên Chúa không bao giờ từ bỏ con người nhưng luôn đến gần họ - đặc biệt là những ai yếu đuối.

Cuối cùng, Chúa Giê-su kết luận bài Phúc Âm bằng một lệnh truyền: ‘Hãy đi và làm như vậy.” Đây không chỉ là lời mời gọi cho Cha Kính. Đây là lời mời gọi cho tất cả chúng ta - để trở nên những con người của lòng thương xót, để đứng lại với những ai bị đau thương và để mang họ đến với Đức Kitô.

Cha Kính thân mến, đôi tay của Cha sẽ chúc lành, tha tội, rửa tội, xức dầu, và ban phát bánh hằng sống - không bởi do sức mạnh của Cha nhưng bởi ân sủng và quyền năng Thiên Chúa.

Nên ngày hôm nay không phải dành để vỗ tay hay mặc áo lễ, nhưng là huyền nhiệm

Đức Kitô đã chọn gọi Cha

Lòng thương xót đã tạo nên Cha

Tình yêu bây giờ sai Cha lên đường

Xin hãy trở nên Linh Mục biết đứng lại với những ai đau khổ

Xin hãy trở nên Người Samari Nhân Hậu với một chiếc áo cổ trắng linh mục

Xin hãy mang người khác đến với Chúa Kitô.

Và xin Đức Mẹ Maria, Mẹ của các Linh mục, bước đi cùng với Cha luôn mãi.

Cha Kính thân mến, cảm ơn Cha vì đã đáp lời “xin vâng”

Giáo Hội vui mừng cùng với tiếng hát từ Thiên Cung, và nơi đây hành trình của Cha bắt đầu. Amen.

(Bài được dịch từ tiếng Anh bởi thầy Đại Chủng Viện Thánh Giá – Giuse Nguyễn Đình Khảm)

Homily for First Mass of Fr Kinh.

(15th Sunday of Ordinary time. 13th July 2025)

Dear brothers and sisters in Christ,

Today is a day of great joy and gratitude—not just for Fr. Kinh, not just for his family or his diocese, but for the entire Church. We gather to witness and celebrate something sacred: the offering of a First Mass by a newly ordained priest, Fr. Kinh.

How fitting that today’s readings speak so clearly to the heart of the priesthood

In the first reading, Moses says something simple, yet profoundly true:
“The Word is very near to you; it is in your mouth and in your heart, that you may do it.”

This isn’t just a normal phrase—it describes vocation. It begins as a quiet whisper, the Word of God planted deep within the heart. God does not shout or force. He calls. And slowly, over time, that Word takes root, grows, and must be live out through action, sacrifice, and love. It likes what St Paul mentioned in the letter to Galatians that “it is no longer I lives, but Christ who lives in me”. (Gal 2:20)

Fr. Kinh, that Word has now taken flesh in your life. Today, you proclaim it not only with your voice, but with your very being. When you lift the Host and Chalice, you proclaim Christ’s love in the most powerful way the world has ever known:
“This is my body, this is my blood which will be given up for you.”

In the Gospel, we hear the well-known parable of the Good Samaritan. Often, we imagine ourselves as the Samaritan—the one who helps. But today, I invite you to see it differently.

First, we must recognize ourselves in the man left by the roadside—wounded, broken, and helpless. Each of us carries wounds—some visible, many hidden. Wounds of sin, fear, regret, and sorrow. In our most vulnerable moments, it is Christ who draws near. He lifts us up, heals us, and carries us to a place of mercy.

In the parable, that place is the inn. The Samaritan entrusts the wounded man to an innkeeper, giving him what he needs to care for him.

That innkeeper is a powerful image of the priest.

The priest is not the Savior—but he is entrusted by the Savior. Christ places wounded souls into the hands of the priest, along with the grace needed to care for them—just as the Good Samaritan gave two denaris to the innkeeper in today’s Gospel.

Through the priest, Christ anoints, forgives, heals, teaches, and—most profoundly—becomes present in the Eucharist.

Today, Fr. Kinh, you become that innkeeper.

God places the wounded of this world into your hands. Through your ministry, He will heal, nourish, and restore—not because you are perfect, but because Christ is faithful.

The Letter to the Hebrews reminds us: “Every high priest is taken from among the people and appointed to represent them in matters related to God.”
That is what we witness here. Fr. Kinh is taken from among us and given back to us—no longer just as a friend, brother, or son, but as a priest:
to intercede, to offer sacrifice, and to stand at the altar on our behalf.

And as St. Paul says in the second reading: “In Christ, all things hold together… and through Him, God reconciled everything to Himself.”
This is the mission of the priest: to be a minister of reconciliation. A living sign that God has not abandoned His people but draws near to them—especially in their weakness.

Finally, Jesus ends the Gospel with a command: “Go and do likewise.”
This is not just a call to Fr. Kinh. It is a call to all of us—to be people of mercy, to stop for the wounded, and to carry others to Christ.

Fr. Kinh, your hands will bless, absolve, baptize, anoint, and feed—
not by your strength, but by God’s grace and power.

So remember this day—not for the applause or the vestments, but for the mystery:
That Christ has called you.
That Divine Mercy has formed you.
That love now sends you.

Be the priest who stops.
Be the Samaritan with a collar.
Be the man who carries others to Christ.

And may Our Lady, Mother of Priests, walk with you always.
Fr. Kinh, thank you for your “yes.”

The Church rejoices. Heaven sings. And the journey begins.
Amen.