MÀU CỦA HY VỌNG

    Xem nhanh

 

Vẫn cái cảm giác chờ đợi từng hạt mưa…..!

 

Người dân ở đây nói rằng : vẫn chưa bước vào mùa hè, ấy vậy mà suốt hơn sáu tháng trời tôi chỉ thấy có một chút se se lạnh của những ngày đầu khi vừa đặt chân đến đây, còn lại là nắng nóng, oi bức và không thấy một hạt mưa nào rơi xuống đất. Mọi thứ ở đây trở nên khô cằn và tối sẫm, rừng cây chẳng còn màu xanh như nó vốn phải là. Thay vào đó là những cành cây không màu, đôi khi lại thấy những chú khỉ xuất hiện bay nhảy, trêu đùa như có điều gì vui. Những chiếc lá già bám đầy bụi nặng trĩu, xám xịt cộng thêm mấy đám cỏ ven đường cũng cháy vàng. Nhìn vào, tôi tưởng như đang là mùa thu hoạch lúa mì. Tôi thấy con đường, thấy cây cối và thấy cả chiếc áo dòng của tôi đang cùng mặc chung một màu.

Cho đến khi…

           Một ngày, vẫn trên con đường quen thuộc mà tôi thường lướt bộ qua để ra đường cái. Tôi  gọi là lướt bộ chứ không phải tản bộ vì kỳ thực là tôi sải bước rất nhanh và đôi khi chẳng thèm ngó đến hai hàng cây thưa thớt xung quanh. Tôi nghĩ có vẻ như hồi nhỏ vì mình lẻo đẻo đi theo mẹ khá nhiều nên bước nhanh nay đã thành quen. Thói quen này khiến tôi chỉ đủ nhìn những ổ voi, ổ gà giữa đường để khỏi vấp. Trên đoạn đường tuy ngắn này nhưng đôi lúc nó khiến tôi hơi rối, vì phải né những chiếc xe trọng tải lớn hằng ngày đi ra đi vào khiến con đường vừa xấu lại còn bụi bặm. Mỗi lần đi tôi phải lặng lách, phải đi lòng vòng như đang vẽ bản đồ cho môn địa lý vậy. Đôi khi, có những cú tránh xe làm tôi thót tim vì mình quen đi bên phải, nhưng không, luật của bên này người ta đi bên trái. Cộng thêm những bác tài xế tuy hiền lành nhưng phải gọi họ là những tay lái siêu lụa, phải sau một thời gian tôi mới quen với cảnh này. Dần dà tôi cũng khám phá ra rằng phía gần cuối của con đường có một xí nghiệp xây dựng ở đó, nên lối nhỏ này mới tấp nập đông đúc như vậy. Thi thoảng giữa trưa nóng lại có chiếc xe anti bụi đi rải nước quanh khúc đường, những ổ gà lại được dịp hứng đầy nước, khiến kẻ bộ hành như tôi thấy ghét bởi vì trên đầu thì nắng dưới đất thì bùn. Nhưng có vẻ như đó là cơ hội để cho bản thân mình mang lấy “mùi” theo đúng nghĩa đen ở mảnh đất này, trải nghiệm thực thụ về cuộc sống và con người ở đây để mình có thể cùng hoà nhịp với cuộc sống của họ.

           Một ngày như mọi ngày vẫn trên con đường quen thuộc đó, tôi chậm bước hơn và ngó nghiêng hai bên đường thì nhìn thấy “bạn ấy” một bông hoa nở giữa nắng nóng và bụi mờ. Tôi khá là bất ngờ và cảm thấy có chút gì đó muốn cháy lên trong lòng rồi tự hỏi : Ờ bởi đâu, và sao bạn ấy có thể xuất hiện một cách kỳ diệu giữa đám cây khô và nặng trĩu bụi như vậy? Tôi dừng lại và ngắm nghía bạn ấy hồi lâu, chạm vào xem thử là giả hay là thật... Ahhhh, là thật mà, phủi phủi màn bụi bám vào lá mà mãi chẳng thấy màu xanh, nó bám chặt vào nhau như hình với bóng vậy. Thế là tôi cũng nhân cơ hội cho bạn ấy một tấm hình như là một minh chứng cho cuộc gặp gỡ kì diệu này.

             Người ta nói rằng mỗi cuộc gặp đều có chữ “duyên” mà.  Đôi phút trầm tư tôi dừng lại và ngẫm nghĩ trong lòng, sự sống là sức mạnh đến từ bên trong, như cái cây kia nhìn có vẻ khô héo nhưng tràn đầy nhựa sống kì diệu bên trong để mới có thể xuất hiện bông hoa đó. Không phải sự khó khăn của cuộc sống là thước đo của mọi trở ngại, nhưng là khi mình muốn trốn tránh nó, hoặc chỉ muốn đứng nhìn nó từ xa, đó mới là trở ngại lớn nhất. Sự sống là sức mạnh đến từ nội tâm bên trong, là hoa trái của một hành trình dưỡng nuôi và đâm rễ thật sâu trong lòng đất. Bạn và tôi cũng vậy, ở đâu hay trong hoàn cảnh nào, hãy như lời của thánh Francis de Sales “Chúa trồng con ở đâu, con nở hoa ở đó”.

       Thi thoảng cũng đừng vội quá với cuộc sống mà quên mất ngắm nghía hành trình của mình xem có những gì xung quanh nhé. Bước chậm lại, chậm lại chút nữa và ngẫm nghĩ nhiều hơn để có thể cảm nhận được nhiều hơn những gì ta thấy. Chung quanh ta vẫn luôn có những điều kì diệu được dệt nên từ những thứ mà ta tưởng chừng như nhỏ bé. Thế nên tôi ơi, từ những điều nhỏ bé mà cuộc đời ban tặng hãy khám phá những điều kì diệu nhé.   

     Cũng chính trên khúc đường không mấy bằng phẳng của ngày hôm đó, tôi thấy thấp thoáng đôi chồi non dũng cảm ló mình ra khỏi ngọn cây. Hoá ra, khúc đường này không phải chỉ một màu nâu đất như tôi vẫn thấy, nhưng chồi non đã xuất hiện và tự nhiên tôi thấy màu Xanh, màu của Hy Vọng. Màu Hy Vọng của mỗi người sẽ khác nhau, như cách bạn và tôi chọn lựa tông màu yêu thích của mình vậy.

            Ah ! và thực ra thì tôi vẫn đang đợi .. đợi một cơn mưa…

Bangalore, 06/04/2024.

Anna Anh Nguyen.