Dâng hiến cả cuộc đời cho Tình Yêu Giêsu

    Xem nhanh

Đã dành cả tuổi xuân và sẽ dâng hiến cả cuộc đời cho Tình Yêu Giêsu. Dù đã có những từ bỏ rướm máu, nhưng tôi đã tìm thấy và cảm nghiệm được "hương vị ngọt ngào" của niềm hạnh phúc đời dâng hiến, đặc biệt, khi được khoác lên mình tấm áo hồng ân. Một vài tâm tình kỷ niệm ngày lãnh nhận tu phục, hy vọng sẽ thắp lên ngọn lửa tình yêu cho các bạn trẻ muốn dấn thân cho lý tưởng này, và tôi thầm ước mong sẽ có nhiều bạn trẻ quảng đại đáp trả lời mời gọi của Người...

“ĐỔI TRẮNG THAY ĐEN” – HUYỀN NHIỆM CHIẾC ÁO CƯỚI…

…Ánh sáng lờ mờ giữa sân từ phòng đa năng dẫn chúng tôi tiến ra lại nhà nguyện trong sự chờ đợi của các chị em. Khung cảnh tu viện đêm nay có gì đó thật khác lạ. Một đoàn trinh nữ vừa mới bỏ lại tà áo dài trắng, khoác lên mình bộ váy cưới đen tuyền, cài trên tóc chiếc lúp trắng xinh không phải bằng voan nhưng bằng lớp vải dày. Những làn tóc mây còn tươi màu xuân xanh, làm dáng vẻ yêu kiều cho người thiếu nữ, giờ đây đã được che phủ bởi “chiếc lúp cưới” đặc biệt ấy. Các trinh nữ “lặng lẽ vén màn đêm thanh vắng” đang “buông mình trong làn gió nhẹ”, từ từ tiến vào ngôi nhà nguyện tràn ngập tiếng thánh ca du dương trầm bổng, tay phải cầm những ngọn nến cháy bừng lửa tình yêu, tay trái đan lên tim thể hiện một sự trao hiến trọn vẹn. Những giọt nước mắt căng tràn trên mí tuôn rơi, môi mấp máy nghẹn ngào hát theo lời bài thánh tình ca “Ngày hạnh phúc, Chúa ơi, cuộc giao duyên đất trời, đưa con vào tình sử, để hiến dâng cho Ngài…”. Cuối cùng cũng đến ngày mặc áo cưới, ngày mà tôi hằng thiết tha chờ đợi ngóng trông. Nhìn vào tấm áo tôi vỡ oà bao nỗi niềm bởi biết bao là sợi tơ mới kết nên tấm áo này và biết bao công đức mới dệt nên cuộc đời hôm nay của tôi. Tấm áo hồng ân này chính là “dấu duyên tình” Người đã thương chọn tôi, thể hiện “bước tiến tình yêu” và sẽ dẫn tôi tới “lời cam kết” nguyện ước sắt son trung trinh của mình. Dù bên tôi không một người thân, không một bóng bạn, nhưng tình chị em đã sưởi ấm con tim, khiến lòng tôi vẫn rạo rực lên một niềm vui nội tâm sâu thẳm. Ngày người ta mặc áo cưới thì linh đình, náo nhiệt, còn tôi mặc áo cưới lại âm thầm, nhẹ nhàng trong cái sâu lắng của màn đêm nơi tu viện. Lặng nhìn lên cây Thánh Giá, tôi thấy mình như đang ngộp thở trong một cung điện ngập tràn ơn thiêng, trái tim cứ se lại từng hồi vì hạnh phúc chan chứa. Tôi thầm nghĩ, Người cũng đang dâng tràn một nỗi niềm như vậy. Chẳng phải vì khi yêu, hai con tim cùng chung một nhịp đập hay sao? Rồi tôi tự hỏi tình yêu là gì mà khiến tôi vứt bỏ hết mọi thứ để bấy lâu nay điên cuồng theo đuổi một mối tình mà thế gian cho là điên dại? Từ trong sâu thẳm tâm hồn, tôi ao ước được sống trọn vẹn cho tình yêu này và khao khát được chết cho Người tôi yêu. Dù đây không phải là lễ cưới chính thức, tôi mãn nguyện với buổi lễ thành hôn này. Từ nay, khi nhìn vào chiếc áo cưới ấy, người ta sẽ biết rằng tôi đã thuộc trọn về Người…

Sau nghi thức chào cộng đoàn nhà Mẹ, chúng tôi được rước về nguyện đường Tập Viện để ra mắt chàng rể Giêsu. Cả triều thần thiên quốc cùng hoan hỷ xuống tiếp đón đoàn rước dâu. Một giờ chầu Thánh Thể trang nghiêm mở ra cho các tân nương một năm trăng mật với Đức Kitô trong khung trời Tập Viện. Một năm xa cách thế gian để chỉ tìm biết Người, có lẽ là khoảng thời gian đủ để chúng tôi đi đến quyết định cuối cùng.


Một thoáng nhìn về chặng đường đã qua, tình yêu mà tôi dành cho Người khởi đi từ một sự non nớt, thơ dại, nay đã thêm trưởng thành và sâu nặng. Chiếc áo trắng luôn là hình ảnh đẹp đẽ vô ngần trong hành trình dâng hiến của tôi. Màu trắng, màu của sự tinh tuyền, của một tình yêu ban mai chớm nở. Áo trắng kia cũng gợi lên trong tôi hình ảnh một áo cưới thế gian mà bất cứ một cô gái nào cũng ao ước được diện vào trong ngày trọng đại của đời mình. Vậy mà hôm nay, tôi lại “đổi trắng thay đen”. Nghe có vẻ kỳ lạ, ngược đời thật. Mà đúng là vậy. Chẳng phải đời dâng hiến là một huyền nhiệm, một cuộc lội ngược dòng đời hay sao? Người nữ tu khoác lấy chiếc áo cưới màu đen, màu mà người ta quy ước cho sự chết, nhưng kỳ diệu thay nó lại là dấu chỉ của sự sống vĩnh cửu. Có thể đó là một sự ngược đời khó hiểu khác. Quả thật, ngay từ khi khoác vào mình chiếc áo dòng đen, tôi đã ý thức rằng từ nay mình phải chết đi cho bản thân và chỉ sống cho Đức Kitô. Chiếc áo này cũng nhắc nhở tôi rằng nó là dấu chỉ tôn vinh Thiên Chúa Ba Ngôi, nguồn cội sự sống và minh chứng cho mầu nhiệm Nước Trời - vương quốc của sự sống vĩnh cửu. Thêm vào đó, nó còn là hiện thân của một sự giao duyên giữa Trời và đất, giữa Chúa Tể Vũ Trụ Càn Khôn với một thụ tạo thấp hèn. Thật vậy, trong chiếc áo dòng, Đức Kitô đã “ôm trọn những yếu đuối bất toàn của bản thân tôi”, đồng thời, trang điểm cho tôi vẻ đẹp thánh thiện nguyên tuyền của một “Nữ Hoàng bên hữu Thánh Quân”. Đứng trước thiên ân cao vời ấy, tôi tự hỏi liệu mình có thể giữ mãi tấm lòng son để cùng “sánh bước với Người trọn đời” không? Mang kiếp nhân sinh chóng đổi mau tàn, rồi đây sẽ có những phút giây tôi không còn cảm nhận được vị ngọt ngào ân ái của ngày mặc áo cưới, không còn ngất ngây lơ lửng trong khung trời tình yêu nữa. Thay vào đó, có thể tôi sẽ bị bủa vây, chao đảo bởi bụi trần, phong sương cuộc đời hay có thể thay lòng đổi dạ bởi những vẻ hào nhoáng giả tạo của thế gian, và biết đâu tấm chân tình mỏng manh này sẽ phai nhoà hay rách tươm như tấm áo kia. Những lúc đó, ước gì ký ức lắng đọng của ngày mặc áo cưới sẽ không ngừng lên tiếng nhắc nhở, động viên và cho tôi thêm sức mạnh để tôi can đảm “khâu lại đời dâng hiến” bằng “những sợi chỉ nhân đức” đã đứt ra, “nhuộm lại tình yêu Giêsu bằng những giọt máu son sắt từ một trái tim không bị phân chia”, cùng hướng lòng trông đợi một tiệc cưới long trọng dành riêng cho tôi – Đó là tiệc cưới Con Chiên trên Thiên Quốc.

Seour Maria Diệu Huyền - Bút danh Cây Bút Chì

Facebook:  (5) Facebook